MÙA ĐÔNG DẤU YÊU

 

  Một sớm mai thức dậy, những cơn gió đã se se lạnh, những làn sương đã mờ ảo trên vòm lá. Mùa đông sớm nay đã về rồi, mùa đông đã về dịu dàng đến thế, ngọt ngào đến thế. Chợt nghe xôn xao trước cửa, như là tiếng ai đó nói cười, bỗng nhớ những mùa đông ấy, giờ đây đã thành kỷ niệm thân yêu.

  “Biết bao mùa đông qua rồi

    Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ

    Kỷ niệm một thời hoa đỏ

    Còn đây góc nhỏ lặng thầm

    Khẽ gọi mùa đông, mùa đông!”  (Nguyễn Vũ Linh sưu tầm)

Chiều đông Sài Gòn(Ảnh: Lan Anh)

 Mùa đông là những buổi sáng làn sương trắng vắt ngang những sườn đồi bao quanh thung lũng. Là tiếng còi tầm gọi công nhân vào ca cho dù mưa phùn hay gió lạnh.

Mùa đông là những sáng sớm nghe tiếng ba gọi dậy ôn bài. Tai nghe tiếng loa công cộng phát ra bản nhạc thể dục buổi sáng tươi vui, đầy năng lượng: “Bình minh dâng lên chúng ta ca vang chào ngày mới…”. Sà lại bên bếp lửa hồng, ba nấu cơm, còn con gái ngồi ôn bài bên cạnh, khoảnh khắc thời gian như lắng đọng vô cùng.

  Mùa đông là hình ảnh mẹ cặm cụi chăm sóc những luống rau non nớt dưới trời sương muối lạnh căm căm, hay tỉa những bẹ cải già để muối dưa cho cả nhà. Là hình ảnh mẹ đi chợ từ sớm tinh mơ để lo cho chị em tôi.

  Mùa đông là những buổi tối ấm cúng, cả nhà quây quần bên mâm cơm giản dị mà ngon biết mấy. Sau đó ba mẹ chuyện trò quanh ấm trà nóng hổi và bếp than đỏ rực ấm áp xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông, thỉnh thoảng những người bạn của ba mẹ hay các cô, các chú hàng xóm cũng tới chơi cùng chia sẻ vui buồn.

  Mùa đông là những miếng su hào, cà rốt được chị tôi cắt tỉa khéo léo thành hình bông hoa, cái lá và rất nhiều hình dễ thương khác để làm món dưa món mà cả nhà đều thích. Là tiếng nói cười của cậu em tôi và các bạn với những trò chơi trẻ thơ xưa như chơi nhảy dây, ô ăn quan,  chơi cù, chơi khăng...nơi góc sân nhà.

  Mùa đông là hai mắt tròn xoe sau chiếc khăn len trùm kín đầu, hai tay bỏ trong túi áo bông hoa đào hay áo len khoác ngoài mà mãi không muốn rút tay ra. Nhưng rồi cũng phải rút tay ra để cầm cây bút viết bài mà cố gắng thế nào cũng không thể viết đẹp được vì bàn tay lạnh cóng. Là những buổi chiều mùa đông ngại ngần khi xách nước tưới rau nhưng được một lát thì không còn ngại gì nữa.

  Mùa đông là cảm giác thích thú khi diện cái áo len màu xanh lá mạ có dệt phối hai dây hoa mà ba tôi mua từ Sài Gòn mang về làm quà cho con gái, tung tăng bên cạnh cô bạn gái cùng lớp kiêm cùng xóm và cùng học nhóm cũng diện một chiếc áo len màu cá vàng kiểu dáng tương tự.

  Mùa đông là một năm ba ốm nặng phải nằm viện, được mẹ giao nhiệm vụ mang cơm tối cho ba. Trời mùa đông giá lạnh, vắng cả đèn đường, vắng cả người đi lại trên đường, vừa đi vừa run vì lạnh và sợ, răng va vào nhau lập cập nhưng vẫn mắm môi bước đều vì ba đang chờ bữa tối mang hơi ấm của gia đình.

  Mùa đông là con mèo tam thể của nhà lười biếng khoanh tròn ngủ bên bếp lửa và sáng mai vươn vai chạy ra sân đón những tia nắng đầu tiên, khoan khoái lăn qua, lăn lại trên sân. Là con gà mái hoa mơ bộ lông xác xơ vì gió lạnh nhưng vẫn ra sức giang rộng đôi cánh che chở cho đàn con.

  Mùa đông thời sinh viên là những chiều cuối tuần được nghỉ học cùng đám bạn lang thang trên phố, rồi ghé dừng chân trên hè phố để cùng nhau nhấm nháp những bắp ngô nướng trên than hồng. Là những đêm sau giờ tự học, thưởng cho mình những chiếc bánh mỳ không nhân giòn rụm, nóng hổi mới ra lò mà sao ngon đến thế, rồi sau đó cả bọn hát hò, trò chuyện đến tận đêm khuya. Là đêm Noel cùng các bạn đi bộ mấy cây số chỉ để cảm nhận không khí Giáng sinh rồi lại đi bộ về cũng đủ thấy vui rồi.

  Mùa đông là một lần được nghỉ học về thăm nhà, nhà cửa vắng tanh vì mẹ ốm. Mẹ bảo con gái đi chợ mua ít thực phẩm cho gia đình, xách cái làn nhựa hăm hở đạp  xe ra chợ, nhưng đến nơi thì ngơ ngác, lúng túng như “gà mắc tóc” vì chẳng biết mua gì, vất vả mãi mới hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ giao.

  Không thể kể hết về bao kỷ niệm của những mùa đông yêu dấu đã qua, thời gian cũng không bao giờ trở lại, nhưng nó đã là một phần của cuộc đời mỗi người, nó vẫn trở về trong hoài niệm, trong ký ức tươi đẹp mà ta trân quý và không muốn lãng quên.

  Giờ đây sống giữa mùa đông phương Nam diệu kỳ, mà với tôi nó chỉ như một mùa thu nối dài, tôi yêu thích nó biết bao. Một mùa đông chỉ se lạnh lúc sáng sớm, chiều hôm với không khí náo nức, rộn ràng chuẩn bị đón một mùa lễ hội như Noel, Tết dương lịch gần kề, nhưng lòng vẫn không quên những mùa đông xa xưa ấy với nỗi nhớ lặng thầm, để dành sự cảm thương hơn cho những con người mưu sinh trong mùa đông giá lạnh như người nông dân, anh chị lao công, người bán hàng rong, hay người chạy xe ôm ngoài đường phố. Mùa đông rồi sẽ qua, mùa xuân lại về với những tia nắng ấm áp cùng những mầm xanh, lộc biếc. Ngoài phố, quán cà phê nào đó đang mở bài hát của ca sĩ Hà Anh Tuấn nghe mới dễ thương làm sao!

   “Kìa nắng lên rồi, buổi sáng yên vui trong tiếng nhạc

    Có bao giờ đông ngọt ngào đến thế

    Mùa đông dịu dàng đến thế

    Lắng nghe tiếng em khẽ cười”    

  

   

                                                       TP.HCM      03.11.2022

                                                                 Anh Huỳnh Lan

Email: anhhuynhlan03@gmai.com

         Facebook: https://www.facebook.com/anhhuynhlan03/

Lượt xem trang: 11673                                                        

 



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HỌP MẶT K22C. 2024 – NỒNG NÀN LẠNG SƠN

MỘT THOÁNG VŨNG TÀU

THÁNG BA ĐIỂM HẸN